Saturday, September 5, 2015

Ngày 18 tháng 3/ 2015: Mẫu chuyện về ngày sinh nhật của Atemu (Yami Yugi)

Chuyện này là do mình dịch lại nhe:
Chú thích: Betty Croker là cái nhãn hiệu bánh của 1 tập đoàn nhà máy của Mỹ.
Anh không biết Betty Croker là ai nhưng anh viết ra như thể là sự tham khảo hiện đại đi qua đầu anh vì thường thì đó là thứ của chính nó. Thậm chí là thế thì anh cũng tự hỏi là liệu anh có nên thừa nhận với Anzu rằng anh vẫn chưa nhận ra việc nó là cái bánh gì cả cho đến khi cô nói điều gì đó rồi nghĩ kĩ hơn về nó. Việc này có lẽ là xúc phạm cô. Hoặc là khiến cô giận dữ. Hoặc cả hai và anh thật sự không muốn nhận kết cục của tràng đả kích của cô. Anh biết rõ từ việc quan sát Jonouchi, tiếng quát tháo của cô tồi tệ như việc cắn của cô nếu nó không tồi tệ hơn.
(Chú thích: Anzu là cung nữ Sư Tử thì việc cô tức giận làm ầm ĩ lên là điều không có gì lạ. Đó là tính chất của cung sư tử, rộng lượng, mạnh mẽ, dũng cảm, không cam chịu sự bực bội)
Anzu không nấu và đó là kiến thức phổ biến trong vòng bạn bè. Nếu đây có thể nấu bằng vi sóng thì đó là thứ duy nhất mà Anzu không thể xử lí tồi tệ. Nếu nó có liên quan đến hỗn hợp thành phần và lò hấp bánh thì quên đi. Nhưng cô đã cứng rắn về việc nướng bánh sinh nhật thực sự dành cho anh đặc biệt là khi mà đây là sinh nhật đầu tiên mà anh thật sự được tổ chức kể từ khi quay trở lại từ thế giới bên kia.
Nhưng Anzu vẫn là người làm bánh. Do đó, thật sự, Atem có quyền đề phòng sự pha chế kì lạ lổn nhổn phía trước anh. Nó kéo vào một bên và kem lòng trắng trứng sô cô la đang bắt đầu chảy ra nhưng những trái cây mà Anzu đặt vào đó được nhìn thấy trong sự dính bột trên tấm tạp dề của cô và vết bẩn của sô cô la trên gò má của cô, khiến anh thấy khôi hài hơn sự quái dị của chính cái bánh nhiều. Cô đã cố. Cô thật sự đã cố gắng và sự mong mỏi trong đôi mắt sáng xanh của cô, thúc giục anh cố cắn một miếng rõ ràng như ban ngày trên gương mặt cô.
Do đó anh làm.
“Sao?” Cô hỏi.
Nó dai và đóng băng hơi dày dành cho sự vị giác của anh nhưng nó thật sự không tồi tệ và chắc chắn là không phải là không ăn được. “Ngon thật.” Anh bảo cô, đặt cái nĩa xuống.
“Nhưng…?”
Nụ cười tự mãn gần như là thú săn mồi khi anh chạm qua quai hàm của cô, cúi sát và liếm sô cô la ra khỏi má cô. “Nhưng em có mùi vị ngon hơn.”

No comments:

Post a Comment