Gần như cả cuộc sống trôi qua. Và nó thật sự đã qua hai năm ít ỏi. Anzu có thể nhớ rõ riệt tiếng rống của đám đông và nhạc khiêu vũ cháy bỏng om sòm từ những cái loa cao ráo khi hai bàn chân của cô nện vào trong sàn nhảy, đập vào mỗi điểm với tất cả độ chính xác và sự duyên dáng của một chuyên gia. Việc này thành thạo trước khi Anzu hoàn thành giấc mơ của cô là đến New York và thậm chí là rồi cô đã đánh bại những người tài giỏi nhất của những người tài giỏi, đều đặn nhận được số điểm cao nhất trong mỗi trò chơi mà mỗi khi cô thăm viếng khu vui chơi có mái vòm.
Bây giờ, sân khấu của cô lớn hơn nhiều. Khán giả của cô là vô số. Công ty mà cô làm việc đang đi du ngoạn quốc tế và cuối cùng dừng ở Tokyo nhưng Anzu đã nổ lực để liên lạc đến Domino để gặp lại những bạn bè cũ của cô và đi xem xét những nơi ngày xưa hay lui tới.
Cô chưa bao giờ tưởng tượng là cô sẽ gặp lại anh lần nữa. Không ai trong số họ tưởng tượng như thế. Nhưng Atem đã trở về bằng cơ thể máu thịt với tất cả niềm kiêu hãnh của một vị Vua vẫn còn bằng chứng trong đôi mắt sắt nhọn và thông thái có màu rượu vang của anh. Tất cả họ đã trãi qua vài giờ tốt đẹp để chào đón trước khi Anzu phải rời đi và vị Pharaong cổ xưa đề nghị là đi dạo cùng cô.

Tất nhiên là bước qua những khu vui chơi có mái vòm như việc họ đã làm. Anzu không làm gì ngoài việc xem xét những vũ công mới đi theo nghề của cô.
“Cô ấy khá là giỏi đấy” Cô bình luận một cách vu vơ, nhìn cô gái ở bên phải của cô khiêu vũ theo nhịp. “Cô ấy là vũ công. Tôi có thể bảo thế mà.”
“Dù sao thì em cũng rõ ràng là giỏi hơn.” Atem bình luận, tiếng cười ầm ầm từ ngực anh. “Ta không nghi ngờ về việc em thành công ở New York đâu. Và em đã đúng.”
Anzu quay ánh nhìn đi khỏi những ánh đèn nhấp nháy để đánh giá biểu hiện của anh. “Nghiêm túc sao?” Chính Atem không lập lại nhưng cô thấy anh gật đầu.
“Em nên lên đó” Anh nói thêm vào, sau khoảnh khắc nơi mà đám đông reo hòa thì hai cô gái khiêu vũ so tài với nhau cuối cùng lên đến cực điểm để chiến thắng cho người mà Anzu chỉ ra sớm hơn. “Cho họ xem việc này được thực hiện thế nào đi.”
”Trời! Đó là Anzu Mazaki sao?!”
Anzu không xem xét chính bản thân mình theo thói thường là nổi tiếng nhưng thật tốt khi được nhận ra bởi bạn vũ công. Nhưng vẫn, cô có thể cảm thấy nhiệt độ dâng lên đôi má cô khi toàn bộ đám đông quay sự chú ý đến cô.
“Múa với chúng tôi đi.” Một cô gái ở trên sàn nhảy la lớn, rõ ràng là hào hứng và Anzu tròn xoa mắt, bước một bước lên.
Cô ném áo khoác ra nhớ lại nét hoa mỹ của những ngày xưa, gần như bỏ qua nụ cười to tinh vi của Atem khi cô gia nhập với cô gái trên sàn nhảy và bắt đầu trò chơi mới.
Sự rộn ràng vẫn như cũ.


No comments:
Post a Comment